VN88 VN88

Tâm sự nỗi buồn người khuyết tật

Tôi được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê và sau khi tỉnh dậy thì tôi không tin vào mắt mình nữa, tôi đã bị cắt mất một chân. Ngày tôi bị mất một phần cơ thể đó cũng đúng là ngày sinh nhật của tôi, không biết số phận có trêu đùa tôi không nữa. Hụt hẫng, đau đớn khi bao ước mơ và hy vọng đều tan biến, tôi chỉ biết khóc cho dù mình là một thằng đàn ông mạnh mẽ.

Nhiều lúc tôi cảm thấy mình không nên sống nữa vì cú sốc quá lớn đối với tôi, nhất là khi nằm trên giường bệnh tôi lại nhận được giấy báo trúng tuyển đại học. Bạn bè xa lánh, người bạn thân người anh kết nghĩa mà đã gây ra cho tôi như vậy cũng dần lạnh nhạt và không hỏi thăm tôi lấy một lời nào từ đó nữa. Gặp những người ở bệnh viện cũng bị như mình rất nhiều nên tôi cũng không còn buồn nhiều nữa và cố gắng vui cho bố mẹ khỏi buồn.

Ba tháng sau tôi xuất viện nhưng mõm cụt của tôi rất ngắn nên sau khi cắt nó bị co rút và không duỗi thẳng ra được. Hàng ngày mẹ tôi phải ngồi để bóp chân cho tôi gần 2 tháng chân mới có thể duỗi thẳng ra. Cũng đến lúc tôi phải làm chân giả để đi, tiền không có vì khi tôi bị là lỗi do mình nên người ta chỉ bồi thường một ít, tôi lại không có bảo hiểm nên chi phí gia đình tôi phải trả hết.

Tôi chấp nhận làm chiếc chân giả ít tiền nhất, và những ngày tháng tập luyện với chiếc chân giả bắt đầu. Những ngày đầu chưa quen, chân tôi trầy xước hết, máu đỏ thấm ướt hết cái tất đi bên trong. Thế nhưng những ngày tháng ấy cũng qua, tôi đã đi lại được tuy có hơi tập tễnh và có thể đi được xe máy. Tôi rất vui vì mình đã có thể đi lại và có thể làm lại từ đầu.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.