Thế nhưng tôi không thôi mong ước cháy bỏng là vào đại học, tôi dự định vào miền Nam, vừa học vừa làm rồi thi đại học trong đó, vừa được gần anh xem anh có thế nào còn có người chăm. Và ngày đi thi đại học là ngày tôi bước chân vào Nam, một mình ngồi trên xe toàn là người đi thi mà lòng tôi không khỏi tiếc nuối. Tôi tìm đến địa chỉ của anh và cùng anh làm ở đó, may thay anh tôi ngày càng tỉnh ra tuy không nhanh nhẹn bằng người khác.
Tôi và anh làm ở lò gạch được một năm, đất Bình Thuận nắng cháy nên tôi khuyên anh về nhưng anh không về. Anh bảo giờ tỉnh táo rồi đi làm ăn chứ về làm gì, về quê không thích. Vì vậy tôi quyết định tôi và anh vào Bình Dương làm vì trong này có bạn của tôi làm công ty nhàn hơn và đồng lương cao hơn. Một mặt ở trong này tôi có thể vừa tìm được một trung tâm gia sư và vừa làm việc được.
Rồi một ngày là bước ngoặt cho cuộc đời tôi, bao ước mơ và hy vọng đều tan biến. Hôm đó ngày 13/7/2007 ngày định mệnh mà tôi suốt đời này không thể quên được. Người bạn thân và cũng là người anh kết nghĩa đã chở tôi đi bắt xe ra Hà Nội để đi thi Cao đẳng. Đang đi thì anh ấy vượt lên một chiếc xe tải, và khi nhìn thấy có cảnh sát giao thông ở phía trước, anh đột nhiên phanh gấp lại và chiếc xe tải ấy đã húc vào đít xe. Tôi bị bánh xe chèn lên chân còn anh ấy không bị làm sao.