Không thể để anh như thế, bố mẹ quyết đưa anh đi xuống bệnh viện tâm thần điều trị. Không có tiền, tôi và bố đạp xe đạp hơn 30 km để đưa anh xuống bệnh viện. Sau đó bố ở lại chăm anh còn tôi đạp xe về để tiếp tục đi học. Thời gian đó tôi không còn tâm trí nào để học hành tiếp nên việc học sa sút hẳn. Anh tôi điều trị có lúc trốn viện bỏ đi bặt tăm không ai biết, gia đình lại phải nhốn nháo đi tìm anh.
Có lần tìm được anh thì thấy anh đang lang thang ngoài đường, người thì nhếch nhác. Anh tôi bị 3 năm như vậy thì bệnh tình cũng thuyên giảm hơn, anh không đi lang thang nữa. Và lại đòi bố mẹ tôi cho vào trong miền Nam để làm tiếp nhưng bố mẹ tôi không cho đi. Nhưng sau đó anh lấy cắp tiền đóng học của tôi mà trốn đi. Mẹ tôi khóc hết nước mắt vì không biết tìm được anh. May thay anh vẫn vào chỗ cũ và đã gọi điện về cho bố mẹ tôi, một phần vì không có tiền, một phần vì bố mẹ tôi không biết nơi nên cũng để anh làm ở đấy. Vì ở đây cũng toàn người làng, mà anh ấy đã thích đi rồi có mang anh về rồi anh cũng bỏ đi.
Tôi rất thương anh nhưng không biết làm sao, nhà tôi thì neo đơn, có một mình bố, không có cô dì chú bác nên cũng không giúp được gì hết. Rồi ngày tôi đi thi đại học đã đến, tôi cũng làm hồ sơ như mọi người và ước mơ của tôi là thi vào đại học Xây dựng. Nhưng tôi đã quyết định không đi thi phần vì cảm thấy sức học của tôi không đủ, vì 3 năm nay tôi không có tâm trí nào để học cả. Phần là vì tôi muốn vào nơi anh đang làm việc xem anh thế nào.