Năm xưa, khi đất nước còn chiến tranh, người lính ra mặt trận đối diện với cái chết, ấy vậy mà gia đình, người thân vẫn tin rằng anh ấy sẽ về. Cuộc sống tuy vất vả, đói kém nhưng người với người thật thân thiện, sẵng sàng giúp đỡ nhau ngay cả nơi bến tàu, bến xe hay khi qua đường lỡ bước. Niềm tin giữa người với người khi ấy lớn lắm, lớn đến nỗi cái xấu trong xã hội phải run sợ và kẻ xấu luôn chỉ là thiểu số. Niềm tin làm cho mọi quan hệ trong xã hội trong sáng và đẹp đẽ hơn. Họ sống vì nhau và có trách nhiệm, sẵn sàng xả thân vì lẽ phải. Văn hóa trong giao tiếp toát lên sự thanh lịch, dịu dàng.
Tôi tự hỏi khi xưa cuộc sống khốn khó hơn bây giờ sao niềm tin lại lớn thế? Phải chăng do bây giờ đầy đủ hơn nên con người ta bon chen nhiều thì niềm tin mất dần và nghi nghờ trỗi dậy? Có người nói nguyên nhân là do nền kinh tế thị trường nhưng tôi không tin. Tôi không có ý ca ngợi hay tô vẽ vì ở đâu cũng có cái xấu cái tốt, nhưng có điều cái nào chiếm đa số mà thôi: Khi đến các nước phương tây, nền kinh tế thị trường thống trị, chắc chắn bạn sẽ nghe được nhiều từ cảm ơn hay xin lỗi nhiều hơn ở nước ta bây giờ. Dù có cảnh sát hay không, người tham gia giao thông vẫn tự giác dừng lại trước đèn đỏ mặc dù quanh anh ta chẳng có chiếc xe nào.