Có anh bạn là giáo viên ngành xã hội bảo con rằng: “Con ước một điều gì đi, điều đó sẽ đến trong tương lai và ở ngay chân trời phía trước”. Thế nhưng bạn tôi quên mất rằng chân trời là nơi mà ta càng đi đến đó thì nó càng xa ra. Thế thì tin sao được? Còn nhiều, rất nhiều sự việc nữa trong tất cả các lĩnh vực của đời sống hiện tại để nói về sự nghi ngờ – hay nói cách khác là thiếu hoặc mất niềm tin. Vậy niềm tin đi đâu mất rồi? Ngươi trốn ở nơi nao?
Tôi từng cất công đi tìm hiểu để trả lời cho câu hỏi: Tại sao niềm tin lại đi trốn? Nó trốn ở đâu? Tôi lần đọc một số tác phẩm của các nhà văn, đọc trên mạng và tìm hiểu qua bạn bè rồi tự kết luận: Niềm tin và sự nghi nghi ngờ là hai điều luôn có trong trái tim của mỗi con người. Hai điều ấy cũng có lúc thịnh, lúc suy, chỉ có điều quy luật thịnh suy của chúng luôn trái ngược nhau.
Có nghĩa là lúc niềm tin thịnh thì nghi ngờ suy và ngược lại. Khi điều nào thịnh thì nó thường trực ở trong tâm của mỗi người, còn khi suy nó sẽ trốn sâu trong tiềm thức để chờ thời bật dậy. Nguyên nhân tác động vào quy luật thịnh suy của niềm tin và sự nghi ngờ là ngoại cảnh xã hội, trong đó sự giáo dục của nhà trường và gia đình cùng môi trường sống sẽ trực tiếp làm cho niềm tin hay sự nghi ngờ trỗi dậy.