Song sinh nên các con có một hệ tiêu hóa và hô hấp cực kỳ yếu. Mẹ kỹ càng, cẩn thận lắm mà cũng chẳng được mấy tuần con không phải dùng đến thuốc. 18 tháng trời, không biết bao nhiêu lần mẹ khóc con khóc. Mẹ từng khóc vì những tháng đầu đời của con, mẹ chưa quen với việc có 2 đứa con một lúc nên không biết làm thế nào để có thể bế được cả 2 con.
Người mẹ mi nhon lắm, cả nhà có mình mẹ thế này. Giờ 2 đứa gần bằng một nửa số cân nặng của mẹ, mẹ vẫn có thế 2 tay 2 con tung tăng. Bạn bè và mọi người xung quanh ai cũng trầm trồ mẹ về điều đó. Nhưng con ạ, những người mà có con song sinh nào cũng sẽ làm được như mẹ. Mẹ từng khóc vì bất lực không biết làm thế nào để con khỏe mạnh hơn dù xung quanh mẹ không biết bao nhiêu bác sĩ.
Mẹ khóc cả khi 2 con tranh giành mẹ mỗi khi ốm. Bà ngoại nói rằng “Lúc 2 đứa ốm chỉ có mẹ nó là mệt”, nghe vừa buồn cười vừa thấy thương, vì những lúc đó con sẽ không theo ai ngoài mẹ. Từ việc lấy bình nước đến việc bế con, con chỉ đồng ý cho mình mẹ làm. Mẹ cũng nghĩ không thể ôm con mãi được, mẹ phải dạy con tự lập và cứng rắn, mà sao mẹ làm mãi không được.
Mấy tuần nay con bệnh lay lắt mãi không hết. Mẹ đã chuẩn bị rất kỹ càng cho việc con đến trường vậy mà đi học được 2 tuần, cả 2 con gái đều đổ bệnh hết: Tiêu chảy, viêm phế quản, sốt… Những ngày này mẹ thấy mình rối tinh rối mù, khi nào mới hết bệnh đây con gái ơi.