Cái gì đã qua là cho qua, nghĩ thoải mái đi, khóc thoải mái đi nhưng chỉ trong vòng một tháng thôi. Trong một tháng đó, bất kể lúc nào bạn dành thời gian để nghĩ thì nên cố gắng tìm ra điểm mà mình chưa tốt, những điểm mình mắc lỗi, thậm chí tìm ra cả những lúc mình từng ngoại tình trong tư tưởng, hay ngoại tình thật sự để mà hiểu bản thân cũng đâu phải là người quá hoàn hảo.
Thường xuyên gọi điện trao đổi việc học hành của con, thậm chí nếu quá lâu người cũ không gọi cho con hãy gọi và yêu cầu trao đổi tình cảm với con. Không e dè, tự ái khi đề nghị cùng mình đưa con đi ăn, đi uống nước hay đi khám bệnh, họp phụ huynh, về thăm quê nội…
Không nghe những bản nhạc buồn, không xem những bộ phim quá ủy mị, hãy tìm những người bạn vui vẻ mà mình đã bỏ qua quá lâu rồi, nói hết với họ nhờ họ giúp đỡ mình tụ tập bạn bè, chém gió, mua sắm, phải nghĩ đến làm đẹp ngay lập tức. Đừng bao giờ nghĩ mình thay đổi cho đối phương ân hận, nuối tiếc mà phải nghĩ thay đổi cho mình cảm giác vui hơn, tự tin hơn. Hãy cùng con mình lên kế hoạch đi chơi với một nhóm bạn, hò hét, cười đùa cho thoải mái, tuyệt đối không nói xấu bố của con mình.
Nếu có thể bạn hãy lang thang tại Bệnh viện ung thư, tại đây bạn sẽ nhìn thấy rất nhiều người, trong đó sẽ có những đứa trẻ đang đấu tranh với sự sống, lúc đó bạn sẽ thấy mình còn may mắn chán. Sẽ chẳng còn nghĩ việc mất đi một người là điều gì đó quá lớn lao, nó không thể giống mình mất đi quả tim hay khối óc đâu, nên tại sao mình phải buồn? Không cười hô hố nhưng cũng đâu phải không thể mỉm cười mà trở về với cuộc sống thường ngày được.