Ngẫm lại mới nhớ, vì sao anh liên hệ với tôi bằng Viber, mặc dù sóng rất chập chờn, để rồi mấy hôm nay tôi đánh rơi điện thoại, phải sử dụng tạm loại cùi bắp không 3G thì cũng chấm dứt việc gọi điện liên tục nhiều lần trong ngày và nhiều ngày trong tuần. Thôi thì, trong cái rủi cũng có cái may.
Chàng trai thứ ba, sinh năm 83, hình thức đẹp đẽ, trắng trẻo, thư sinh. Chàng hẹn tôi đi chơi khắp Văn Miếu, tôi đi đến mệt lử, không được miếng nước nào. Chàng đến thăm tôi đi qua chợ, hỏi mua cân hoa quả, người bán hàng nói “Lấy 20 nghìn em nhé, cho tròn tiền”. Chàng khăng khăng, nhất quyết: “Không, lấy 15 nghìn, một kg thôi”.
Chàng trai thứ tư, sinh năm 76, chưa vợ. Chàng rất thích tôi nhưng cách nói chuyện nhàn nhạt, thường dẫn đến tình trạng không có gì để nói. Tôi được khuyên, lựa chọn lấy người yêu mình nên tôi đã cố tìm ra chuyện để gắn kết, nhưng anh ấy lại soi hóa đơn rất kỹ khi thanh toán. Tự nhiên, tôi thấy chột da.
Mình chưa là gì của người ta, không có “quyền” đòi hỏi cái nọ cái kia. Tôi không có tính bòn rút hay dựa dẫm gì về tiền bạc của các anh chàng, cũng không bao giờ lợi dụng trong các mối quan hệ này, tuy nhiên cảm thấy rất dị ứng với thói quen chi tiền “ki bo” như vậy. Sống là phải phóng khoáng “xởi lởi trời cho, bo bo trời phạt”, sống làm sao để sau khi tiết kiệm mỗi tháng cho mình một khoản, vẫn có khả năng tham gia dịch vụ làm mới bản thân mỗi tuần làm việc căng thẳng.