Mọi thứ với tôi như địa ngục, tưởng chừng không qua nổi, sống đến 35 tuổi mới biết thế nào là nỗi nhục của đàn ông bị vợ cắm sừng. Một khoảng thời gian dài bế tắc, không thể tập trung cho công việc, tôi tránh mọi ánh nhìn của bạn bè, đồng nghiệp, láng giềng, những lời xì xào bàn tán về hạnh phúc gia đình tan vỡ do vợ tôi chạy theo người đàn ông khác bỏ bê con cái.
Bao tháng ngày tôi thấy đau đớn, nhục nhã, dường như tránh những cuộc nhậu nhẹt vì tôi là mục tiêu cho sự bàn tán trong cuộc nhậu. Trước mặt, họ khuyên tôi này nọ. Sau lưng, họ cười khoái chí, người tốt chỉ trách tôi là thằng nhu nhược, rằng chỉ có những người nhu nhược vô dụng mới bị vợ cắm sừng. Giờ tôi chỉ cười, trách mình, trách số phận, không biết trách ai.
Cảm giác bên cạnh vợ lúc này thật ghê sợ, khinh miệt. Nhiều lần tôi cũng cố gắng tha thứ, nghĩ cho gia đình, con cái nhưng thật khó quá. Trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh ân ái giữa vợ và người tình, dù đau khổ nhưng tôi cũng cố gắng lắm để con không thấy được sự yếu hèn của ba nó. Tôi khinh thường bản thân mình khi không giữ nổi vợ, “lấy đĩ về làm vợ, không ai lấy vợ về làm đĩ” bao giờ.
Dù tức tối, căm ghét, tôi đang cố gắng hàn gắn tình cảm, tha thứ cho cô ấy vì con cái, vì gia đình. Có lẽ tôi là một người đàn ông nhu nhược, người ta nói phụ nữ ngoại tình đa phần vì tình yêu, phụ nữ khi đã yêu không bao giờ nghĩ đến ai khác, không lẽ nào vợ không còn yêu tôi mà tôi không nhận ra. Tôi đau khổ nhưng không muốn ly dị, một phần còn yêu vợ rất nhiều, tôi đang cố gắng tha thứ cho vợ từng ngày, chờ mong sự hối lỗi của cô ấy.