VN88 VN88

Tâm sự nhọc nhằn với nghề y

Với sự động viên của vợ và gia đình, đồng thời cơ chế nhà nước đối với ngành cũng thay đổi, tôi tiếp tục 4 năm cày cuốc chuyên khoa, cao học. Ngày ra trường con đã 4 tuổi nhưng cha mẹ vẫn chưa trả hết nợ học hành thì có đâu một ngôi nhà đúng nghĩa. Với kiến thức tôi có được sau gần 10 năm mài đũng quần trên ghế giảng đường y khoa, 5 năm cày cuốc trong bệnh viện, sự tận tâm với nghề, với bệnh nhân rồi cũng được nhiều người biết đến.

Tôi quyết định mở phòng khám tư, vợ chồng cùng làm dù không một đồng dính túi, và một vài đồng nghiệp coi tôi như cái gai trong nồi cơm của họ. Nợ chồng thêm nợ nhưng cũng may phòng khám đông khách nên đủ sống, đủ trả nợ và có chút của ăn của để. Từ ngày phòng khám được mở, vợ chồng tôi phải chịu nhiều áp lực hơn bao giờ hết. Ngoài chuyện việc nhà, con cái, bệnh nhân ngày càng đông ở bệnh viện và cả phòng khám thì áp lực với đồng nghiệp lâu nay ganh ghét lại càng ghê gớm hơn.

Mặc dù tôi nhỏ tuổi, thế hệ trẻ không bao giờ nghĩ rằng các bậc đàn anh đàn chị của mình lại ganh tỵ đâm thọc sau lưng với tôi. Đồng nghiệp tìm mọi cách để gài bẫy trong chuyên môn, bêu xấu sau lưng để hạ uy tín đồng nghiệp, lôi kéo bệnh nhân về với mình. Thậm chí họ không thương tiếc tính mạng bệnh nhân để phục vụ cho cái mục đích của mình.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.