Do không đủ bản lĩnh, tôi đã bỏ đi đứa con của mình, điều này đã ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ, lương tâm tôi sẽ còn bị cắn rứt cho đến hết cuộc đời. Tôi không còn tin vào thứ gọi là tình yêu nữa, lên chùa sống một thời gian và dần nguôi ngoai. Khi quay lại với đời thường, tôi thấy cuộc sống này thật đảo điên, người người chỉ lợi dụng lẫn nhau mà sống, bạn gái lợi dụng tiền bạc và các mối quan hệ, bạn trai lợi dụng thể xác. Tôi cô đơn nên cố gắng kiếm bạn, gặp được những người cho là tốt, một thời gian ai nấy đều đòi hỏi chuyện sex,ià, trẻ, lớn, bé gì gặp tôi trước sau cũng mở miệng ra hỏi sex. Tôi đem lòng khinh bỉ đàn ông, thấy trong mắt họ chỉ tồn tại những dục vọng bẩn thỉu.
Tôi gạt hết những mối quan hệ đó đi, giờ chỉ còn lại nỗi cô đơn. 27 tuổi, ngoại hình tốt, từng làm ca sĩ hát nhóm, giờ có công việc làm lương hơi thấp nhưng không bon chen nhiều, chỉ mong muốn có một gia đình yên ấm, nhưng làm sao đây khi bạn bè còn không có huống chi người yêu. Người ta nói cuộc sống tồi tệ hãy coi lại nếp ăn nếp ở. Tôi ăn chay học Phật, sống đàng hoàng, phải chăng đang trả những nghiệp xấu đã tạo ra từ nhiều kiếp trước?
Đi làm về, tôi lủi thủi một mình, cảm thấy thật buồn và bế tắc trước những mối quan hệ và tương lai nên tôi viết những lời này mong được mọi người chia sẻ.
(Tâm sự cuộc sông 18Truyen.com)