Tôi cho các em viết văn về đề tài ca ngợi “công lao cha mẹ”. Theo lẽ thường, ta có thể hiểu rằng mỗi khi cho đề văn như thế, các học sinh sẽ ca ngợi cha và mẹ với đủ thứ mỹ từ tích cực để bài văn đạt điểm cao, không ai lại buông lời bình luận theo xui hướng tiêu cực. Thế mà, Lan lại có một bài viết rất độc đáo khiến tôi phải giật mình. Đối với mẹ, em ca ngợi rất nhiều nhưng đến phần công lao của cha thì… Đoạn văn về cha mà em viết như sau, tôi xin được trình bày nguyên văn:
Có người hỏi con, trong nhà con thương ai nhất. Con trả lời, con thương mẹ nhất. Họ lại hỏi con, thế còn cha, con thương cha bao nhiêu. Con trả lời, đối với cha cần phải hạn hẹp và phân biệt như chính công lao của cha với con. Con luôn vằn vặt tự hỏi, công lao của cha lớn tới đâu? Giữa cha và mẹ, ai vất vả hơn? Người đời thường bảo, công lao của người cha luôn to lớn, vững như trời cao biển rộng. Khi con khôn lớn được đổi lại bằng mái tóc của cha. Nghe thế, con tự hỏi có thật sự công lao làm cha của đàn ông Việt Nam to lớn thế không, hay chỉ là hữu danh vô thực? Những lời lẽ ca ngợi trên được biểu hiện qua công việc nào cụ thể trong đời sống hay chỉ là lời hoa mỹ trên sách vở, thơ văn. Cha làm gì mà vất vả?
Tâm sự nhiều đàn ông Việt hạn hẹp công lao nhưng thích được ca ngợi
Đàn ông Việt Nam thường tự hào rằng mình là người cha vất vả, vất vả theo nghĩa đen? Cái gọi là vất vả trên, lời than vãn trên xuất hiện từ đâu? Xin thưa, từ bàn nhậu? Đàn ông Việt Nam ta đi làm về chỉ biết lết cái thân lười biếng từ cơ quan vào bàn nhậu mỗi khi tan sở. Họ giỏi ba hoa tám chuyện trên bàn nhậu mà không cần biết vợ con ở nhà đang làm gì. Vợ họ đi làm về là phải vất vả tay bồng tay bế chăm con, lại cơm nước, dọn dẹp. Còn chồng chỉ biết ăn no rồi nằm, lười biếng trên bàn nhậu mà ba hoa cho rằng mình vất vả nuôi con.