Trong ba tháng trời bố mẹ tôi lo cơm nước, giặt giũ, hầu hạ, chị không phải động tay đến việc gì, sáng ra bà lo cơm nước cho chị xong rồi mới lo đến việc ngoài đồng. Chị không ăn được mẹ lo cắt thuốc bắc cho chị uống, rồi lo đổi bữa cho chị ngon miệng trong khi anh tôi đưa tiền cho chị để chị ở nhà đưa ông bà tiền mua thức ăn vậy mà chị không hề đưa một đồng nào. Bố mẹ tôi vẫn chăm mẹ con chị rất chu đáo, thế mà tất cả những điều đó không làm chị cảm thấy hài lòng. Lúc nào chị cũng lầm lỳ, không bao giờ chuyện trò với bố mẹ chồng. Có hôm chị đang cho con đi vệ sinh, mẹ tôi đi vào nựng cháu liền bị chị dội cho một gáo nước lạnh: “Bà im mồm cho nó đi ngoài, không nó không đi được”. Mẹ tôi cũng làm thinh vì bà sợ anh đang đi vắng, mình chị ở nhà với bố mẹ tôi có chuyện gì mọi người lại bảo mẹ chồng chèn ép con dâu.
Đến lúc chị đi làm, mẹ tôi lên theo trông cháu, sáng sớm chị toàn nấu ăn rồi bưng vào giường ngồi ăn một mình, tuyệt nhiên không đả động gì mẹ tôi một câu. Có hôm chị mua cá mè kho, mẹ tôi không ăn được vì đau khớp. Hai hôm sau chị lại tiếp tục mua một con cá mè to nữa về kho rồi ăn một mình mấy ngày liền. Con ốm chị mua thuốc về cũng không dặn bà cho cháu uống như nào, chiều đi làm về chị bảo bà ở nhà lười không cho cháu uống. Mẹ tôi bảo uống như thế nào phải dặn bà mới biết chứ ngày xưa các cụ nuôi con có thuốc thang nhiều như bây giờ đâu. Chị liền buông câu “Thế nên ngày xưa bà làm tội con, giờ làm tội cháu”.