Anh chán nản đâm ra hay uống rượu, anh chị càng cãi nhau nhiều hơn. Chị suốt ngày gọi điện cho bố mẹ tôi và em gái tôi than vãn, muốn ly hôn. Đến lúc tôi gọi để nói chuyện, bảo chị nếu thấy anh vô dụng, bám váy vợ thì cứ bỏ đi, đừng suốt ngày hành hạ người khác như thế, để cho bố mẹ tôi còn sống. Tôi nói thêm là ngày trước anh mới gặp chị ít lâu thì chị có bầu, anh định trốn vì hồi đó còn quá trẻ nhưng chị năm lần bảy lượt gọi về cho mẹ tôi, mẹ đã bắt anh dẫn ra tận nhà chị để xem thực hư rồi nói anh phải cưới chị. Tôi cũng nói với chị là ngày trước chị nằng nặc đòi cưới anh bằng được chứ bố mẹ có ép đâu, sao giờ chị trả ơn như thế. Chị chửi tôi là “Chuyện vợ chồng tao bỏ nhau hay không chẳng đến lượt chúng mày nói”. Thật đúng là hết nói nổi.
Rồi đến chị dâu thứ hai về nhà tôi, chị là y tá của một bênh viện tư nhân, từ bố mẹ đến hai chị em tôi đều rất kỳ vọng ở chị nhiều. Dù hình thức chị không đẹp (hàng xóm chê chị xấu, gù lưng, thấp bé…) nhưng gia đình tôi không để tâm việc đó, chỉ mong chị sống biết trước biết sau là đủ, đừng giống chị cả. Được một năm đầu trôi qua trong êm ấm vì anh chị ở trên thành phố cách nhà tôi 30km, mọi chuyện bắt đầu từ khi chị sinh.
Chị dâu cả ở xa, lại gần nhà ngoại nên hai lần chị sinh mẹ tôi chỉ ra chăm được mỗi lần khoảng chục ngày là phải về để lo ruộng nương đồng áng, đến chị dâu thứ hai ở gần hơn nên mẹ cố gắng chăm chút cho chị. Lúc chị động thai về ở cùng bố mẹ tôi một tháng, mẹ lo thuốc thang tẩm bổ. Khi chị sinh mẹ cũng bảo với anh chị là tùy vợ chồng quyết định sinh xong muốn về nội hay ngoại dưỡng sinh cũng được, khỏi nói bố mẹ bắt ép. Chị chọn về nội.