Ngỡ rằng hạnh phúc đã mỉm cười với tôi thì cuối năm ngoái nhận được tin anh bị bệnh hiểm nghèo. Lúc đó chúng tôi vẫn lạc quan rằng sẽ có cách chữa trị. Anh bán nhà, bán xe để lấy tiền chữa bệnh. Đi chữa bệnh ở xa, tôi không thể bên cạnh chăm sóc anh được nhưng liên lạc với nhau thường xuyên và chờ đến ngày anh hết bệnh. Giờ không được nữa rồi, không còn cách nào khác.
Tôi muốn sinh con cho anh với hy vọng cuối cùng nhưng anh không chịu, vì lỡ xấu nhất xảy ra, tôi sẽ là vợ góa, con côi. Anh không đồng ý. Anh bảo tôi hãy chấp nhận sự thật. Tôi làm sao có thể đây, chỉ nghĩ đến thôi là tôi không thể chịu nổi rồi. Bây giờ anh đi qua một nước khác, rất xa VN này vì anh muốn xa tôi, muốn tôi quên anh đi.
Tôi không đủ điều kiện để làm visa sang thăm anh. Tôi rất nhớ và muốn được gặp anh, được bên cạnh anh dù chỉ một phút, một giờ hay một ngày thôi nhưng không được. Anh không muốn vì anh mà tôi phải khổ, anh không muốn tôi yêu anh nữa. Anh bảo với tôi là anh hết yêu em rồi, làm sao mà ở bên nhau được, và bảo tôi đừng hy vọng gì ở anh nữa, hãy chấp nhận để anh không làm gì bất hiếu với mẹ. Hơn ai hết tôi biết anh đang nói dối, nhưng làm gì được bây giờ.
Anh cự tuyệt với tôi, yêu cầu người nhà không được liên lạc với tôi nữa. Tôi thương anh rất nhiều, thấy anh tuyệt vọng như thế làm sao tôi chịu nổi bây giờ. Giờ tôi phải hứa với anh là không yêu anh, không bắt anh yêu tôi nữa, chỉ làm bạn thôi để anh chịu nói chuyện qua mạng với tôi, để anh không làm chuyện gì liều.