Rồi anh nói về quê làm để có thể chăm sóc bố lúc già. Hơn 2 năm yêu nhau tôi hiểu anh là người như thế nào, là người có thể làm tôi có một cuộc sống hạnh phúc suốt đời. Vậy mà chưa kịp làm được gì thì anh xa tôi mãi mãi. Một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra cướp anh khỏi bàn tay tôi mãi mãi. Đau đớn tột cùng các bạn ạ.
Khi đó trong mắt tôi không có gì thú vị cả, đầu óc trống rỗng, thất thần, sống một cuộc sống buồn chán, không nói, không cười, không đi làm, chỉ nằm và khóc suốt ngày. Rồi thời gian cũng trôi qua, làm tôi nguôi ngoai phần nào nhưng tôi cũng không thể mở lòng được với bất kỳ ai dù những người đến bên tôi đều chấp nhận chờ đợi. Nhưng không ai có thể thay thế hình bóng người ấy của tôi.
Rồi gần 2 năm sau, tôi gặp anh. Chúng tôi quen nhau qua một người bạn. Lúc đầu chỉ làm quen qua điện thoại, chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, nói mấy tiếng không hết chuyện. Và tình yêu cũng được bắt đầu từ đây, từ khi cảm thấy không thể một ngày mà không nói chuyện, không nhắn tin, không gặp nhau. Dù lúc đầu anh ngại không dám đến với tôi vì tình yêu của tôi vẫn dành cho người trước kia rất nhiều, nhưng tôi đã thật sự mở lòng cho anh.
Anh làm tôi thấy vui hơn, yêu đời hơn, dần tạm quên đi người cũ. Bên anh tôi gần như quên hết mọi thứ, thấy thật thoái mái và hạnh phúc. Gần 2 năm yêu nhau, tôi chưa một lần phải buồn vì anh, anh yêu tôi rất nhiều và tự hào về tôi. Dù thương xuyên phải xa nhau hàng ngàn cây số, nhưng chúng tôi vẫn hướng về nhau và chờ ngày hạnh phúc.