Tôi có nói với anh những suy nghĩ của mình, nhưng anh bảo thời gian sẽ bồi đắp tình cảm của chúng ta, và hiện tại anh cũng rất cần một người để chia sẻ trong cuộc sống này. Sau những lời anh nói, tôi đã suy nghĩ nhiều và quyết định trở thành người yêu của anh. Thế là chúng tôi thành một cặp.
Tôi và anh không có những kỷ niệm ngọt ngào và lãng mạn vì anh thuộc type người khô khan, lạnh lùng. Yêu nhau nhưng anh rất hiếm khi quan tâm, chia sẻ với tôi, thậm chí những ngày như sinh nhật, ngày phụ nữ, anh cũng không buồn gửi cho tôi một lời chúc hay một món quà. Tôi rất buồn, góp ý thì anh chỉ xin lỗi qua loa.
Thời gian đầu yêu anh, tôi cũng cảm thấy buồn và tủi thân vì thái độ anh như vậy, nhưng về sau thì quen dần và cũng không mong anh thay đổi vì đó là con người của anh rồi. Tính tôi xuề xòa nên cũng không để tâm những chuyện nhỏ như vậy. Tôi yêu anh nên lo lắng và quan tâm cho anh nhiều. Nhưng anh thì ngược lại, ban đầu nghĩ do anh là con trai duy nhất được bố mẹ lo, còn tôi thì lại là chị lớn nên việc lo toan cho người khác tôi cũng quen nên không suy nghĩ nhiều, lại còn nghĩ đó là cái luật bù trừ.
Thế nhưng, càng ngày tôi càng cảm thấy anh quá ích kỷ. Từ lúc yêu nhau, tất cả mọi chuyện đều do anh quyết định, từ việc gặp nhau hay không, gặp ở đâu, gặp lúc nào, có được đi với anh gặp gỡ bạn bè hay không. Tôi góp ý nhiều lần, anh sửa chữa được một thời gian rồi đâu lại vào đấy.