Em lo cho anh đầy đủ, quần áo chỉn chu, miễn là anh nói thích thì em đều cặm cụi kiếm tiền chắt chiu để anh có được nó. Em chưa bao giờ đòi hỏi điều gì ngoài việc mong anh hãy thật lòng với em, chỉ khi mình được trân trọng mọi khó khăn đều sẽ qua hết.
Anh chung sống với em nhưng thỉnh thoảng vẫn tán tỉnh vài người khác. Mỗi lần em biết là một lần đau đến nát lòng, cứ nghĩ tình yêu của hai người sao chỉ mình em cố gắng, rồi anh đòi sống đòi chết mong em tha thứ. Em nhẹ dạ, hơn hết biết mình không thể dứt được. Em nghĩ mình sẽ thay đổi được con người anh, ai cũng có những tính xấu và tính tốt nên yêu anh em phải chấp nhận cả để dần dần giúp anh hoàn thiện. Bản thân em cũng không hoàn toàn tốt, chỉ mong rằng mọi sự hy sinh của mình sẽ được đền đáp vì ông trời có mắt.
Cuộc sống của hai đứa em dần trôi qua, ngày càng ít cãi nhau hay giận hờn, em nghĩ mình đã thành công. Sau khi tốt nghiệp anh cũng lặn lội nộp hồ sơ, may mắn đến khi anh được 2 công ty chọn cùng lúc, trong đó có một công ty ở quê nhà, anh quyết định về đó dựng xây sự nghiệp. Ngày anh dọn đồ em buồn khóc thật nhiều, anh ôm em và dỗ dành đừng khóc, anh về đó làm sẽ dành dụm tiền để gửi lên cho em dùng.
Vui mừng chưa kịp tắt, em nào có ngờ đâu được 3 ngày anh nói lời chia tay, em đau đớn níu giữ thì anh nói thời gian qua chỉ lợi dụng em, anh cần người chăm sóc nên mới ở bên chứ thật ra anh mệt mỏi lắm, nói em hãy để cho anh yên, kêu em xóa hết ký ức về anh đi. Sau bao nhiêu yêu thương giờ đây em chỉ nhận được một vết thương quá sâu hằn trong người.