Cô ta không chịu bỏ đứa bé và bố mẹ cô ta đến gặp bố mẹ anh bắt làm đám cưới. Tôi đau đớn, sụp đổ, chúc anh hạnh phúc và quyết tâm gạt anh ra khỏi cuộc sống của mình. Tôi đổi số điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc, bạn bè chung cũng ít gặp, kể cả khi gặp cũng không nói đến anh. Tôi lao vào làm việc, học hành, đi du lịch để quên anh nhưng phải mất gần một năm mới thôi khóc hàng đêm. Tôi cũng cố gắng làm quen với một vài người, vậy mà đều cảm thấy không có tiếng nói chung.
Gần đây, tình cờ gặp mẹ anh trong đám cưới người quen tôi mới biết anh đã có con gái ba tháng tuổi, con rất xinh và giống anh. Tuy nhiên anh vẫn lần lữa chưa đám cưới với mẹ đứa bé, luôn tìm cớ hoãn binh. Mấy hôm sau tôi nhận được tin nhắn của anh (tôi đoán mẹ anh cho số), anh nói cuộc đời này sai lầm lớn nhất là để mất tôi. Anh nói lần đầu tiên bế con gái mà chỉ nghĩ đến tôi, anh muốn con sau này có những phẩm chất giống như tôi.
Anh còn nói nếu tôi không thể tha thứ cho anh thì anh vẫn muốn có tôi trong đời, anh muốn tôi làm mẹ đỡ đầu cho con anh. Tôi vẫn chưa trả lời anh vì không biết nên làm gì, chỉ biết mình vẫn thương anh rất nhiều nhưng sao có thể quên được nỗi đau anh gây ra? Bố mẹ tôi chắc chắn không bao giờ để tôi quay lại với anh. Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com