Sau đó anh qua Hàn Quốc, sống thử với một phụ nữ cũng không có con. Nếu như đó là suy đoán của tôi thì có thể lầm, nhưng chính miệng anh nói ra, không thể sai được. Tôi buồn và khóc như một đứa trẻ.
Giờ tôi không biết làm gì, nói sao với ba mẹ cũng như ba mẹ anh. Họ đặt niềm tin rất nhiều vì thấy chúng tôi đã lớn, muốn yên bề gia thất, nếu biết chuyện này họ sẽ nghĩ gì và nói gì đây. Giờ tôi chẳng khác một vật thể rơi tự do. Nếu tôi chia tay, có lẽ hai bên sẽ không nhìn mặt nhau, mà lấy nhau thì tôi và anh sẽ giống như hai người đàn ông trong một nhà.
Tôi không còn cơ hội quen ai nữa vì đã lớn, già lắm, chẳng ai muốn lấy tôi. Còn vấn đề con cái nữa, nhiều lúc tôi muốn một thiên thạch nào đó rớt trúng để mãi không còn phải suy nghĩ. Nhiều lúc tôi lại nghĩ cứ lấy, sống với nhau không được thì ly hôn, để khỏi bị dèm pha là ế chồng, bà cô già.
Duyên phận của tôi đã cùng đường, sẽ không ai đến với tôi lần nữa, lời nói của đồng nghiệp này nói với đồng nghiệp kia lập gia đình đã lâu không có con bị cho là sống ác cứ ám ảnh tôi. Nếu tôi lấy anh không có con cũng bị cho là sống ác, có lẽ kiếp trước tôi sống ác thật nên mới gặp chuyện thế này.
Quá khứ và hiện tại tôi không ác với ai nhưng sao lại gặp chuyện không may giống như đang bị quả báo vậy? Giá như anh đừng nói cho tôi biết có lẽ sẽ tốt hơn, tôi khuyên anh nói sự thật cho ba mẹ biết để tìm giải pháp anh lại ậm ừ không muốn nói. Tôi như bị mất phương hướng, không làm chủ được mình, hay nghĩ quẩn, không có tinh thần làm việc, muốn nghỉ việc và đi đâu đó thật xa không ai biết.