Mọi người trong gia đình khuyên nhủ tôi rất nhiều, bố mẹ đã khóc vì thương tôi, lo lắng cho tương lai của tôi, cuối cùng tôi chấp nhận bỏ giọt máu trong bụng. Dù không muốn nhưng không còn cách nào khác vì tôi không đủ khả năng nuôi con, sinh con ra để thiếu thốn tình cảm và không lo được mới là làm khổ con. Vậy nên tôi đã độc ác để con làm những đám mây trắng, chỉ biết âm thầm xin lỗi mong con hiểu cho mình.
Hôm nay bỗng dưng anh gọi điện cho tôi sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh hỏi tôi sống thế nào, có ổn không, bảo tôi cố gắng sống tốt và giờ kết nghĩa anh em, điều làm tôi đau lòng nhất là anh bảo sắp lấy vợ. Cô gái đó anh mới quen chưa đầy bốn tháng, giờ nỡ vội vàng buông ra quyết định đó. Tim tôi lại đau thắt vì không tin nổi sau bao chuyện xảy ra, nhất là khi đứa con của chúng tôi ra đi chưa được một năm cộng với bao nhiêu nỗi đau anh mang lại cho tôi mà giờ anh bảo sắp lấy vợ. Có khi nào anh nói vậy để tôi quên anh?
Tôi ước giá như đêm qua không nhận được cuộc điện thoại nào, không nghe thấy gì. Đến giờ tôi vẫn không thể quên được người đàn ông bội bạc đó, vẫn nhớ về anh, âm thầm dõi theo anh mỗi ngày, luôn quẩn quanh kỷ niệm về anh. Mỗi sáng thức dậy tôi luôn nghĩ về những chuyện đã trải qua, những đau khổ mất mát tôi hứng chịu, không muốn nói chuyện với bất kỳ ai, tự dằn vặt chính mình. Mọi người có thể cho tôi lời khuyên nên làm thế nào để có thể thoát khỏi tình trạng này? Xin cảm ơn.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com