Anh cho rằng tôi đã lừa dối và đưa anh vào tròng. Tôi khóc rất nhiều vì lúc đó đã mang thai được hơn ba tháng, suy sụp, không biết phải làm gì hơn, chỉ biết khóc. Bố mẹ thấy vậy cũng xót xa, khuyên tôi bỏ đứa bé đi và không đồng ý cho cưới nữa. Tôi quyết không bỏ, nếu anh không cưới tôi sẽ tự nuôi.
Mọi người nghĩ lúc đầu tôi định bỏ đứa bé nhưng sao giờ lại nằng nặc đòi giữ lại? Không phải tôi muốn trói anh đâu, đơn giản vì đứa bé ngày một lớn lên, là một người mẹ tôi cảm nhận được và thấy hạnh phúc khi có sinh linh bé bỏng đang hình thành trong bụng mình. Thấy tôi quyết tâm như vậy, mẹ anh sợ tôi sẽ làm liều mà kiện anh mất việc nên sang nhà người quen của tôi nói chuyện, đánh tiếng đến tôi rằng “Nhà bác làm gì có tiền, cháu khuyên nó bỏ đứa bé đi. Nó suy nghĩ và khóc nhiều thế cũng ảnh hưởng đến đứa bé, sinh ra chắc gì đã được nguyên vẹn. Con bác nên bác hiểu, nó không giữ chân được con bác đâu, có lấy nhau về cũng bỏ nhau thôi”.
Từng lời nói của mẹ anh như dao cứa vào tim tôi, tôi biết bác không ưng tôi vì không môn đăng hộ đối. Tôi giờ mới tốt nghiệp, không công ăn việc làm ổn định nhưng gia đình đâu để tôi tay không về nhà họ mà họ đã sợ phải nuôi tôi. Khoan nói đến mẹ anh, người quyết định vẫn là anh, tôi đã hy vọng vào anh biết bao nhưng anh báo đáp ân tình của tôi bằng những lời lẽ cay nghiệt, phủi tay không một lời nói, chẳng đoái hoài đến tôi sống chết ra sao.