Tôi luôn muốn xây dựng một hình ảnh đẹp trong mắt bạn bè, bố mẹ, tất cả những hình ảnh đó chỉ dừng lại ở lời nói mà không xuất phát từ thực tế. Chúng tôi yêu nhau được 2 năm từ lúc cô ấy tốt nghiệp, còn tôi vẫn loay hoay năm thứ 5-6. Có lần vô tình cô ấy biết tôi nói dối, tôi đã tỏ ra ăn năn và cô ấy tha thứ. Tôi cũng không thể làm được những gì đã hứa với bố, với người yêu để rồi vì những gì dối trá đó, cô ấy đã rời xa.
Bố tôi vẫn đều đặn gửi tiền hàng tháng để tôi cố gắng học tập, rồi cũng chẳng ăn thua gì. Mỗi lần tôi quay lại học được một thời gian sau đó lặp lại y hệt trước đó. Tôi bị đẩy xuống học tiếp chương trình tại chức khi đã hết 8 năm đại học chính quy. Lúc này tôi quen vợ hiện nay. Cô ấy đã ra trường và đi làm được hơn một năm. Tôi cũng đến với cô ấy, chiếm được tình yêu, sự tin tưởng giống hệt cách làm với mối tình trước, chỉ khác một điều quan trọng là cô ấy đã có thai.
Lúc đó tôi rất sợ hãi vì hiện giờ chẳng có gì cả, lại sống dựa vào bố mẹ. Có lẽ vì yêu tôi, thương đứa con trong bụng nên cô ấy động viên tôi về nhà xin cưới. Cả nhà ai cũng như mở cờ trong bụng, hai chị không phản đối gì. Giờ tôi 28, con tôi sinh ra khi bố nó vẫn đang là kẻ vô dụng ở mọi khía cạnh cuộc sống. Từ lúc vợ về nhà sinh con, tôi vẫn chưa đi làm, đã dùng 3 cái nhẫn vàng bố cho vợ chồng tôi bán lấy tiền tiêu, đóng tiền nhà.