Chúng tôi thuê phòng trọ cách nhau hơn 1 km, không xa lắm nên hằng ngày vẫn thường đến phòng nhau. Cách đây khoảng 4 tháng, trời rét, cô ấy đến phòng tôi cùng học tiếng Anh, thực ra trình độ của chúng tôi khá là chênh lệch, cô ấy đạt tới 860 điểm TOEIC còn tôi gần như mù tịt. Chúng tôi đã học, sau đó xem phim cùng nhau mà không để ý thời gian cho đến khi nhìn đồng hồ đã 11 giờ khuya. Không phải muộn nhưng lúc đó trời đã lạnh hơn nhiều, mưa to, đường không xa nhưng tôi không nỡ để cô ấy về một mình trong điều kiện như thế. Sau khi đắn đo rất nhiều, tôi đã nói với cô ấy ở lại qua đêm.
Khi nghe điều này, tôi đã nhận thấy rõ sự e ngại trên nét mặt của cô ấy. “Chắc chút nữa cũng tạnh mưa thôi”, cô ấy tự trấn an, cũng là một thông điệp gửi tới tôi. Làm sao có thể tin tưởng được, tôi hiểu rõ điều này nên không nói với cô ấy là hãy tin tưởng ở tôi, rằng tôi sẽ không làm gì cô ấy mà chỉ khẽ đồng ý “Ừ, chờ tí nữa tạnh mưa rồi anh đưa về”. Chúng tôi ngồi không trong phòng đến gần một tiếng, mưa vẫn không ngớt và cô ấy quyết định ngủ lại.
Phòng tôi không rộng rãi, chỉ có một cái chăn, không nói ra nhưng cả hai đều ngại khi ngủ chung như vậy. Nằm một lúc không ngủ được, tôi cảm nhận được cô ấy cũng chưa ngủ dù nằm im và rất đề phòng khi nằm ra tít tận mép chăn, quay người hẳn về phía bên kia. Muốn trấn an cô ấy, tôi đưa tay định nắm tay đã làm cô ấy giật mình rụt tay lại.