Bên anh, tôi vẫn thấy cô đơn, cô đơn trong suy nghĩ, nơi không bao giờ anh có thể biết được. Tôi tự buồn, trách hờn, tự giận người giận mình và rồi không chịu đựng nổi. Tôi muốn ly hôn, việc khiến mọi người chấn động vì trong mắt tất cả bạn bè, người thân và cả anh, đây là một gia đình hoàn hảo, không ai biết điều tôi đang chịu đựng, những bất đồng nho nhỏ. Để tránh tranh cãi, tôi cứ im, chịu đựng, riết rồi đến phản kháng tôi cũng không có chút cố gắng. Cái tôi muốn không những là sự ân cần ngọt ngào, những cử chỉ âu yếm, yêu thương, còn là sự tôn trọng, tôn trọng cả những suy nghĩ, sở thích cá nhân của mình.
Chính khoảng cách về thời gian, không gian, sự độc lập trong cách sống, cách nghĩ suốt thời gian dài đã khiến khả năng sống một mình của tôi tăng cao. Giờ tôi chỉ muốn sự tự do, thoát khỏi cái vỏ bọc mình đã phải đeo bám để giữ lại chính mình. Tình yêu cũng giống như cây xanh, sẽ chết dần chết mòn nếu thiếu nước, thiếu sự chăm sóc, vun đắp. Nhắn nhủ những người yêu nhau nhưng phải xa cách, cố mà gìn giữ, đừng để thời gian xa nhau giết chết cảm giác, giết chết tình yêu.
(Tâm sự cuộc sông 18Truyen.com)