Công việc mỗi người mỗi khác, sự chuyên sâu trong lĩnh vực của mỗi đứa khiến cho đối phương không đủ kiên nhẫn để nghe công việc của nhau, hoặc là cũng không buồn giải thích vì có hiểu hay không cũng chẳng để làm gì. Có chăng cái chung nhau lúc bấy giờ chỉ là chia sẻ cập nhật tình hình sức khỏe ăn học của con, dường như đó là cái chung duy nhất. Độc lập về tài chính, tự do về thời gian, tự chủ trong mọi quyết định dần khiến cả hai cảm thấy không có nhau vẫn sống tốt.
Rồi ngày anh trở về cũng đến, đúng là trông ngóng, ngóng trông mòn mỏi, nhưng mừng vui gặp mặt được đôi ba hôm thì sự khó chịu bao trùm, không ngừng gia tăng. “Anh ơi, bạn em sẽ đến chơi nhà mình, tiệc tùng ăn uống”, “Anh mệt, muốn yên tĩnh làm việc, bạn em ồn ào, mất thời gian”. Anh không biết khi không có anh, ai là người bầu bạn với tôi trong những lúc cô đơn, trống trải.
Ngày không anh, tôi hẹn hò bạn bè, cà phê, ăn uống, năng động hoạt bát để che lấp đi nỗi buồn bã cô đơn, để đợi chờ. Anh đòi hỏi tôi phải thay đổi, để đẹp đôi khi đi bên cạnh anh, phải gạt bỏ những sở thích, cá tính của mình, xây dựng hình tượng người phụ nữ của gia đình, chu toàn, sang trọng. Tôi như nghẹt thở, ngày càng nghẹt thở và cảm thấy uất ức thiệt thòi khi phải giũ bỏ những sở thích của bản thân chỉ để đẹp lòng ai đó, tôi không thấy sung sướng hạnh phúc.