VN88 VN88

Tâm sự nghẹn ngào khi nghĩ tới sự vất vả của cha mẹ

Tâm sự nghẹn ngào khi nghĩ tới sự vất vả của cha mẹ

Cha đi nhận thầu các công trình xây dựng, thời tiết như thế nào vẫn phải làm để kịp tiến độ hợp đồng. Làn da của cha đã bị cái nắng ngày hè làm cháy, bộ quần áo cha mặc ướt đẫm mồ hôi do phải trèo lên giàn cốp pha. Tôi nhớ lắm những ngày hè hồi còn nhỏ được theo cha tới công trường, cũng tập tẹ xách những xô vữa để rồi tới hôm nay, đôi tay thô ráp ấy vẫn còn vết chai sần và sẹo do bị gạch rơi vào.

Đi khắp nơi, tôi luôn tìm kiếm hình ảnh của mẹ, phải nói thật lòng không ít lần chẳng hài lòng với những gì thuộc về mẹ. Nhưng rồi, tới những vùng lam lũ, hình ảnh của những người mẹ nơi đây luôn làm tôi nhớ tới mẹ mình. Nắng hè lên cũng là lúc mẹ sắp phải dậy từ 2h sáng để ra đồng gặt những lượm lúa chín vàng.

Tôi cũng nhớ lắm hồi còn học lớp 9, mẹ gọi dậy từ 4h sáng ra đồng cùng mẹ. Tôi làu bàu, khó chịu, mẹ không trách gì chỉ nhẹ nhàng “Đi sớm về sớm, không tý nắng lại không xong con ạ”. Mặc kệ mẹ nói, tôi chẳng bận tâm, lúc đó chỉ nghĩ “Sao mẹ luôn làm khổ các con vậy chứ”.

Năm tôi vào lớp 10, cũng mùa hè oi ả như thế này, những cơn bão kéo về bất chợt, lúa sắp được thu hoạch như bị gió bão làm rụng hết. Mẹ khóc, tôi chìm trong giấc ngủ và thốt ra “Cả đồng mất chứ riêng nhà mình đâu”. Tới giờ tôi mới thấm được.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.