Tôi thật sự chịu không nổi tính gia trưởng của anh. Anh muốn làm gì làm, không bao giờ nói với tôi. Một năm nay ở nhà anh lại chơi cá độ bóng đá. Tôi từng nói với anh ở nhà mướn như vậy cũng đủ lắm rồi, tôi không cần nhà riêng không cần xe sang, quan trọng là tôi không cần những đồng tiền cờ bạc, tôi cần lắm bữa cơm có 3 người cười nói vui vẻ với nhau, cần lắm cái nắm tay và thời gian mà vợ chồng có thể nói chuyện với nhau, nhưng anh vẫn không thay đổi, vẫn chơi và đã nợ người ta 30 nghìn đôla.
Anh gạt tôi, nói gia đình ở Việt Nam có chuyện nên kêu tôi đi mượn tiền cho anh, tôi đã tin anh, mỗi tháng tiền lương của tôi trừ các khoản thuế, nắm trong tay chỉ 1,5 nghìn đô thôi. Ngoài chi phí gia đình tôi phải trả tiền lời cho người ta nữa. Tôi khuyên mãi anh không nghe nên bảo mình tạm thời chia tay đi, anh qua nhà chị anh mà ở tạm. Tôi tình cờ nghe anh nói chuyện điện thoại với chị: “Hồi trước em lấy nó để sinh con cho ba mẹ thôi”. Tôi thật bất ngờ với câu nói này của anh, càng sốc hơn khi điện thoại nói chuyện với em trai anh ở Việt Nam về việc này, em anh cũng nói là 5 năm trước, khi muốn cưới chị, anh có từng nói câu này với các em anh vì các em anh không thích có một người chị dâu nhỏ tuổi như vậy. Tôi hỏi anh thì anh nói “Em muốn nghĩ sao thì nghĩ”.