Vì yêu anh em chịu được tất cả, không cần những điều đó nữa, điều em cần nhất lúc này đây là được bên cạnh anh, chăm sóc, nghe anh tâm sự. Đơn giản như thế mà anh cũng không cho em được thực hiện. Khoảng cách giữa em và anh sao càng ngày càng xa quá. Em cố gắng để kéo nó lại nhưng chỉ uổng công khi anh đang càng ngày càng muốn rời xa em thì phải.
Sau 3 tuần nghỉ Tết dài, em mong chờ ngày lên thành phố để được gặp anh. Em sợ anh “xa mặt cách lòng” nên đếm từng ngày trôi qua để nhìn thấy anh. Vậy mà kết quả sao? Em như ngã quỵ khi nghe tin anh sắp lấy vợ. Bầu trời lúc đó sao tối quá, mọi thứ xung quanh em như đang đứng yên, cuộc sống coi như cũng chấm hết vậy. Thời gian em yêu anh chưa lâu, nhưng đó là tình cảm chân thành, xuất phát từ chính con tim. Yêu anh, em chấp nhận hy sinh, chịu đựng, thông cảm để mong sao tình cảm tụi mình không bị sứt mẻ, không nói không rằng anh bỏ em đi lấy vợ vậy sao?
Anh làm như vậy không sợ em tổn thương à? Em là người chứ phải sắt đá đâu. Giờ này lên công ty, khi nghe mọi người hỏi anh chuyện cưới hỏi, tim em như thắt lại. Anh trả lời vẫn vô tư, nhiệt tình, giống như đó là kế hoạch lâu lắm của anh rồi. Anh có biết mỗi lần kể về hôn nhân, tim em như ngừng đập không? Đau, thật sự là đau lắm.