Thời gian trôi đi, vợ tôi cũng học xong. Do lúc này công ty tôi không hoạt động ở Đà Nẵng nữa mà ở một nơi khác cách thành phố hàng trăm km, vợ tôi phải đi xin việc và làm cho một công ty ở thành phố. Công ty đó do người quen của tôi giới thiệu vào làm. Cùng lúc này tôi bị ốm và phải nhập viện mổ, nằm điều trị trong bệnh viện một thời gian. Thời gian này mẹ tôi ở quê đến chăm sóc tôi để vợ có thời gian đi làm.
Tâm sự muốn yêu lại vợ mà không thể
Công ty vợ làm có hai địa điểm riêng biệt, cách nhau khoảng vài trăm mét. Một địa điểm dành cho nhân viên làm việc và một địa điểm nữa là văn phòng, riêng biệt với chỗ kia, phòng này thường xuyên chỉ có một mình vợ tôi và cậu giám đốc làm việc (kém tôi 6 tuổi). Cuộc sống tinh thần của tôi bắt đầu suy sụp và bi đát từ đây. Trong thời gian này có vài lần tôi muốn gần gũi vợ nhưng cứ đụng tay vào người là cô ấy tỏ ra khó chịu, vùng vằng và còn nói “Đây, làm gì thì làm đi để ngủ”, trước đây vợ tôi chưa từng như vậy.
Tôi là người tử tế, mạnh mẽ, sạch sẽ, tâm lý, không nát rượu, chưa hề phạm lỗi gì bên ngoài, đang là trụ cột lo cho kinh tế gia đình. Tôi không phải là người không hiểu biết, không tâm lý đến mức vợ đi làm về mệt mà không biết thông cảm, rất tự tin về khoản đó, chẳng hiểu sao vợ lại như thế. Đến khi không chịu được thái độ của vợ, tôi đã nói chuyện thẳng thắn và cô ấy bảo do đi làm áp lực công việc nên thế và mệt mỏi.