Lương chồng tôi có tháng được 10 triệu, cũng không thấm tháp gì để tôi đi trả lãi người ta, tôi cho bao nhiêu người vay thì người ta chạy hết không còn một ai cả. Tôi vẫn phải cố gắng bằng mọi cách để trả lãi người khác vì tôi còn gia đình. Nhưng thật sự đến giờ phút này tôi không còn đủ khả năng thanh toán nữa. Chủ nợ của tôi toàn những người quen biết nên người ta chưa đối xử với tôi theo kiểu xã hội đen nhưng ngày nào cũng gọi điện.
Nhiều khi thấy con xem phim hoạt hình Doremon có máy thời gian, tôi cũng ước giá mình có máy đó. Tôi chỉ muốn quay trở lại ngày tôi mới lập gia đình, mặc dù khó khăn nhưng tôi được xem một bộ phim trọn vẹn, được ăn một bữa cơm yên lành, không phải nghe thấy tiếng điện thoại là giật mình nữa.
Tôi chỉ muốn một điều mà tôi chắc chắn sẽ làm được lúc này đó là chết. Mọi người sẽ bảo tôi là chết quá đơn giản đúng không? Nhưng bây giờ tôi không chết thì cũng không làm gì được nữa. Con gái tôi năm nay 4 tuổi, nếu tôi chết chắc cháu cũng chưa cảm nhận được hết nỗi đau, rồi cháu sẽ quên. Nhưng nếu tôi sống thì ngày nào cũng có người đến nhà nói chuyện nợ nần cháu biết hết. Trẻ con hỏi những câu ngây thơ mà nghe xong nước mắt không sao ngăn được. Tôi đã mua sẵn thuốc ngủ rồi nhưng đêm qua, nhìn 2 bố con ngủ mà tôi không dám chết. Tôi phải làm gì lúc này đây?