Rồi vợ chồng có những bữa chỉ ăn cơm không với một quả trứng chiên, còn dành thịt cá ít ỏi cho con. Nhiều lúc không có tiền, tôi gom gần hết quần áo rao bán đồ cũ trên mạng với giá 10 nghìn đồng một cái chỉ để gom cho đủ hơn 100 nghìn mua hộp sữa nhỏ cho con. Thực sự không biết tôi đã trải qua những ngày tháng ấy ra sao. Lúc nào trong đầu cũng xoay vòng chữ “Tiền”, làm sao có tiền mua sữa, đóng học cho con, làm sao có tiền trả nợ, làm sao có tiền mua đồ ăn chiều nay…
Lúc nhỏ tôi đã trải qua cuộc sống nghèo khổ và thiếu thốn nên luôn mong muốn và cố gắng lo cho hai con đầy đủ, có vẻ giờ đây tôi đã lực bất tòng tâm rồi. Chồng vẫn đang loay hoay với công việc của mình mà không có lối ra, giờ đang thất nghiệp ngồi nhà. Muốn kiếm một việc làm nhưng khó xin quá, vì không bằng cấp mà đã quá lâu rồi không đi làm lại. Bạn bè của chồng vừa ít vừa nghèo, anh chị cũng nghèo nên không ai giúp được.
Tôi vay mượn tiền của bạn bè nhiều đến nỗi người ta thấy tôi gọi là ngại, sợ tôi lại hỏi mượn tiền. Giờ số nợ của chúng tôi đã lên đến 300 triệu rồi. Tiền lương hàng tháng của tôi chỉ đủ trả tiền vay ngân hàng và tiền thuê nhà. Chi phí sinh hoạt hàng ngày, chi phí cho các con tôi lại còng lưng vay mượn chỗ này, đắp chỗ kia, thế là nợ lại càng thêm nợ. Một vòng lẩn quẩn không tài nào thoát ra được.