Giờ đây sau 8 năm, tôi vẫn chưa thực hiện được lời hứa đó và có vẻ như tình hình ngày càng tệ hại hơn. Thời gian đầu sau đám cưới, vì không có nhà nên chúng tôi sống cùng bố mẹ. Mặc dù nhà chỉ có mình tôi nhưng do bố mẹ và anh không hợp nhau, nên cuối cùng chúng tôi dọn ra ngoài thuê nhà ở.
Chồng tôi sau khi chuyển công việc qua nhiều công ty khác nhau đã quyết định tự kinh doanh riêng. Lý do một phần vì tính chồng tôi không phù hợp với việc làm thuê, nghe chửi rủa, sai bảo của một số cấp trên không có năng lực, một phần vì lương thấp mà anh thì muốn làm giàu cho gia đình đỡ khổ. Tôi ủng hộ vì nghĩ có mình đi làm lương ổn định là được rồi, cố gắng hỗ trợ chồng thực hiện mơ ước.
Tuy nhiên, mọi thứ không hề suôn sẻ. Do không có vốn liếng ban đầu nên tôi phải đứng ra vay mượn cho chồng, cả bên ngoài lẫn vay ngân hàng. Bao nhiêu năm nay anh làm ăn luôn thất bại, tiền bạc không kiếm được là bao. Hai con lần lượt ra đời khiến cho gánh nặng đè lên vai tôi ngày càng lớn. 8 năm qua chỉ một mình tôi lo hết cho gia đình, từ ăn uống, chi phí cho các con đến trả nợ giúp chồng những lúc anh thất bại. Nhiều lúc cũng trách móc nhưng vì thương anh, thương con nên tôi cứ gồng mình cố gắng.
Thực sự tôi không biết mình đã trải qua bao nhiêu khó khăn, tủi nhục. Lúc sinh con không có tiền phải đi vay mượn bạn bè, không có tiền mua sữa cho con, tôi phải bán đi chiếc điện thoại cũ rồi nói dối là bị móc mất. Nhiều lúc đi làm trong túi không có một đồng, phải nói dối đồng nghiệp là trưa không ăn vì không đói, đi giữa đường hết xăng phải dắt bộ hơn một tiếng đồng hồ mới về tới nhà.