Em nói chuyện vợ chồng sống ly thân chỉ có mẹ và em gái biết. Em đang làm việc ở Sài Gòn và chồng cũng thế, hai người hoàn toàn sống riêng (điều này tôi đã xác nhận trong hai năm qua), không bao giờ gặp nhau. Đôi khi chồng em có điện thoại hỏi thăm, khi nào nhà chồng hoặc nhà em có tiệc thì vợ chồng sẽ về quê chơi, sẵn thăm con luôn. Trước mặt mọi người vợ chồng em tỏ ra không có chuyện gì hết.
Em nói mình là phụ nữ nên không thể nào mở miệng trước để nói với chồng về việc muốn ly dị, sợ chồng sẽ ghép tội em ngoại tình rồi bắt con, em không thể nào sống thiếu con được. Em cũng nói nếu chồng đòi ly dị trước em sẽ ký giấy ly dị liền, nhưng giờ chồng em chưa có ý định đó.
Cách đây năm ngày tôi nói muốn về quê em chơi để biết nhà cửa, thật tình em không muốn tôi về bởi em bảo mẹ sẽ cảm thấy ngại với tôi, đồng thời bà con sẽ nghĩ khác về em (chưa ai biết chuyện em ly thân). Cuối cùng, vì thương nên em bất chấp tất cả để cho tôi về quê em chơi, sẵn cho tôi biết được nhà cửa, chúng tôi dự tính sẽ đi vào giữa tháng 11 này.
Tâm trạng tôi cảm thấy rất vui khi sắp được về quê của em nhưng có cảm giác không được thoải mái lắm khi nghĩ đến chuyện vợ chồng em chưa chính thức ly dị. Tôi có cảm giác mình giống như đang phá hoại hạnh phúc của vợ chồng em vậy. Tôi thật sự thương và muốn sống với em suốt cuộc đời này, em cũng thế, muốn tôi cho thêm thời gian một, hai năm nữa sẽ ở cạnh tôi và sinh cho tôi một đứa con. Em cũng muốn chúng tôi cùng cố gắng làm việc để có thêm tiền lo cho con cái sau này được ăn học đầy đủ, có cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi hiểu em là người biết lo cho cuộc sống và tôi đã đồng ý chờ.