Một vài lần anh rủ mình đi ăn nhưng do bận quá không đi được, thi thoảng mình cũng qua cơ quan anh, anh em nói chuyện rất nhiều. Làm việc ở bên đây một thời gian mình chuyển sang ngân hàng nước ngoài, khi ấy mình có gọi cho anh và anh cũng sử dụng một dịch vụ bên mình. Anh lại mời đi ăn và mình đồng ý. Có lẽ đây là bước rẽ khác của cuộc đời, hai đứa mình có uống chút rượu và anh nói rất nhiều, anh thích mình, mình cũng thích anh.
Thật sự mình thích thì có nhưng chưa yêu ai bao giờ, anh là người làm mình thấy thích, mình nghĩ chỉ thích anh, không làm gì ảnh hưởng tới anh cả, mình đã nhận lời. Từ đấy chúng mình yêu nhau. Mình cũng có rất nhiều đối tượng thích nhưng đều dửng dưng và không quan tâm. Mặc dù tình yêu của mình với anh không ai biết, ai cũng tưởng mình chưa yêu ai nên cứ theo đuổi. Tình yêu của anh và mình không ai biết, anh không nói nhưng mình cũng tự mặc định chỉ liên lạc với anh trong giờ hành chính, không làm ảnh hưởng tới gia đình anh.
Cứ thế hàng tuần bọn mình gặp nhau được gần 2 năm rồi. Mình chỉ thầm lặng bên anh, đôi lúc thấy buồn day dứt, thấy cô đơn lạc lõng về đêm. Mặc dù tối mình có tụ tập với bạn bè rồi về nhà mình lại rất buồn, nhớ anh, đôi lúc ghen tỵ với vợ anh nhưng biết là mình không có cái quyền ấy. Mình cũng chưa bao giờ bắt anh phải bỏ thời gian cho mình, luôn bảo anh quan tâm đến 2 bé, thi thoảng cũng mua quà cho con anh vào dịp sinh nhật, lễ tết, không phải vì thế này thế kia mà đơn giản vì yêu anh, mình cũng muốn quan tâm con anh như người bạn.