Mình đã danh chính ngôn thuận về nhà chồng, nhưng cuộc sống chung không phải lúc nào cũng như mong đợi. Mình thừa nhận trước kia rất yêu anh và hy vọng khi có con cũng như trải qua nhiều sóng gió, anh sẽ thay đổi cách suy nghĩ, biết trân trọng những gì đã có. Vậy mà “non sông dễ đổi, bản tính khó dời”, anh vẫn chỉ là một người vô tâm, vô lo.
Con sinh ra và lớn lên chủ yếu do mình, mẹ đẻ và mẹ anh chăm sóc, anh đi tối ngày mình hỏi cũng không nói rõ đi đâu. Thậm tệ nhất là lúc mình và con cùng ốm, anh không ngó ngàng gì, mình vẫn phải tự chăm sóc con lúc đang bệnh, anh chơi game xong lăn ra ngủ. Một phần vì áp lực từ công việc, phần từ gia đình, sau khi sinh xong mình đã giảm cân không phanh, chỉ còn lại da bọc xương.
Khi về sống chung với gia đình anh, mình có thể hiểu được tại sao anh lại là người vô lo như vậy. Anh là con đích tôn, được bố mẹ bảo bọc, lo lắng từ A đến Z, họ gần như không trao cho anh quyền tự quyết mà thay vào đó muốn anh sống theo ý của họ, anh không có chính kiến trong gia đình. Mọi việc lớn nhỏ, những đúng sai của anh, bố mẹ không nói trực tiếp mà nói với mình, mình đã phản ứng. Mình cho rằng anh là đàn ông, bố mẹ nên trao cho anh quyền, trách nhiệm và những gì cần thiết nên nói trực tiếp với anh để anh tự nhận ra trách nhiệm của người đàn ông, bởi lời nói của mình với anh cũng không còn trọng lượng hay giá trị.