Bố chồng hàng ngày có mỗi việc đi chợ buổi sáng còn cả ngày rong chơi mà cũng kể công này nọ. Tuy chồng không lên mặt, nhưng hàng ngày chỉ mỗi việc đưa đón con đi học và rửa bát bữa cơm tối mà cứ như là đủ trách nhiệm. Con cái học hành không xem bài vở cụ thể mà quanh năm ngày tháng chỉ giở giọng động viên con học tập, nói phét về tương lai, liệu có ý nghĩa gì. Cả hai bố con không bao giờ thông cảm cho tôi, tối tăm mặt mũi cả ngày với kinh doanh nhà hàng, tối về còn bao việc trong nhà. Chưa kể bệnh tim của tôi không cho phép chịu được sự căng thẳng này.
Dần dần từ mâu thuẫn với bố chồng, đến giờ tôi cũng không thể chấp nhận được người chồng nhu nhược, không quan tâm tới vợ. Hào quang giả dối quanh chồng cuối cùng đã bị hạ. Cơ quan khen anh là lãnh đạo năng động, bạn bè yêu quý vì sự đứng đắn, hay quan tâm mọi người, chỉ khi ở trong chăn mới biết có rận. Với việc trong nhà mới lộ rõ bản chất chồng là người chậm chạp và đặc biệt đến vợ là người thân nhất cũng không có được sự quan tâm đúng mực thì mọi sự quan tâm khác có ý nghĩa gì.
Giờ mỗi hành động của chồng, đặc biệt của bố chồng đều như bỡn cợt trêu tức tôi. Cái gì đến sẽ phải đến, sau quá nhiều lần yêu cầu chồng giải quyết không được, tôi ra tối hậu thư, hoặc phải nói ông về ở với chú út hay ở với bà chị cả (nhà có điều kiện nhất) vì con nào chẳng là con, hoặc tôi sẽ ra đi. Mâu thuẫn giữa tôi và bố chồng đã kéo dài nhiều năm không thể hàn gắn, vậy mà chồng vẫn ngây thơ thuyết phục tôi và bố chồng hoà giải.