Có điều gì đó khiến ông ta yên lặng mà sau này ông bảo đó là cảm giác xúc phạm nên không thể để chúng tôi nghĩ vậy. Sau đó tôi biết trong số những người nằm trong quyết định thì một số người sẽ được ở lại, trong đó có tôi. Những người kia ở lại bình thường vì họ không trải qua cuộc gặp như tôi, còn tôi vì tự ái nên đã từ chối. Ông ta có số điện thoại của tôi và muốn nói chuyện một cách thẳng thắn rằng ông không biết việc thay đổi nhân sự này. Khi một người lãnh đạo đã trực tiếp nói chuyện với mình thì âu cũng là sự hân hạnh, tôi rất tôn trọng cách xử lý của ông ta, cũng cảm thấy muốn quay trở lại công việc hơn là môi trường mới vì công việc đang tốt đẹp.
Công việc của tôi dường như trở nên tốt đẹp hơn hẳn, nhiều việc quan trọng hơn, lương cũng cao hơn. Khi gặp gỡ, báo cáo công việc trực tiếp cho ông, cách đối xử ưu tiên và thân thiện hơn khiến tôi e ngại. Dần dần tôi thấy mến tính cách khảng khái và đã đón nhận không lẩn tránh những ánh nhìn cảm xúc của ông.
Chồng bảo lúc này em có chuyện gì buồn và lo nghĩ sao, tôi chỉ có thể nói vì công việc. Hơn 34 tuổi mà tôi vẫn thấy rung động lạ lùng, như chưa từng có trước đây vậy. Chưa có bất kỳ điều gì xảy ra nhưng tôi đang cảm thấy thật bất lực với cảm xúc của chính mình, nhìn gia đình yên ổn của mình chợt thấy lòng sao lo sợ. Tôi đã nghĩ đến việc không mong sự tha thứ, có thể ly hôn, có thể đánh đổi. Ranh giới thật mong manh, lý trí tôi cũng tỉnh táo để có thể nói lên được điều này và vẫn mong ràng buộc gia đình mạnh hơn để xua tan những cảm xúc nhất thời đang tiếp diễn.
Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com