Có lẽ bởi tôi từng là du học sinh nên bị ảnh hưởng một phần nào đó về việc không nên làm phiền người khác khi mình đang say, cái này tôi rất ít thấy ở những đàn ông Việt Nam sống và học tập trong nước. Vậy mà giờ đây dường như sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của tôi đã chạm điểm giới hạn.
Tôi biết Việt Nam là đất nước mà hầu hết mọi công việc làm ăn, hợp đồng đều được thực hiện, ký tá trên bàn nhậu, nhưng không thể lấy lý do đó để biện minh. Tôi từng nghĩ khi có gia đình anh sẽ thay đổi, nhưng hiện giờ tôi lại băn khoăn liệu anh có thay đổi không khi việc có gia đình riêng ngày càng gần kề mà anh vẫn đều đặn 4 ngày nhậu nhẹt trong một tuần, từ lúc tan sở đến đêm khuya. Dù là ngày nghỉ cuối tuần, không phải lý do công việc, nhưng bạn bè í ới gọi nhau họp mặt anh cũng uống nhiệt tình hết lòng.
Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu câu nói “Chỉ uống khi cần thiết” của anh. Tôi thực sự tủi thân khi mình sắp làm vợ anh mà vẫn phải xếp sau nhậu nhẹt, bia rượu. Và tôi cũng băn khoăn anh uống nhiều như vậy, hiếm khi từ chối bia rượu vì anh ham vui hay cả vì anh nghiện bia rượu?
Khi sắp bước vào một giai đoạn cuộc đời mới, sắp có một cuộc hôn nhân, tôi lại càng lăn tăn suy nghĩ về điều này. Liệu tôi có hạnh phúc khi lấy anh, và liệu những đứa con của tôi có được sự chăm sóc dạy dỗ của một người bố có sở thích nhậu nhẹt? Thực lòng, tôi không muốn những đứa con của mình ngày ngày ngửi thấy mùi bia rượu nồng nặc trên người cha chúng và tôi không muốn trả lời câu hỏi trước giờ đi ngủ của con “Sao bố chưa về”?
Tôi phải làm thế nào đây khi sức chịu đựng không còn. Liệu tôi có hạnh phúc khi lấy anh làm chồng?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)