Nghĩ đến cảnh đó tôi rất áy náy và thương mẹ nên quyết định tạm thời chưa nói vội cho gia đình. Sau khoảng vài tháng khi hai mẹ con đã ổn định, vợ nói cho mẹ đẻ, bà cũng lên thăm cháu, cũng dặn dò chuyện này phải giữ kín. Quả thực tôi rất thương mẹ, có ai biết người khổ tâm nhất hiện giờ vẫn là mẹ khi có nỗi niềm chẳng biết san sẻ với ai. Bố không biết, cứ vô tư, có khách đến chơi vẫn tự hào nói cô thứ 2 đang học đại học, mỗi lần nghe những câu đó mẹ lại quặn thắt lòng.
Chẳng ai biết em không học gì cả, đang phải sống cùng vợ chồng tôi. Là người con rể trong gia đình nhưng tôi luôn trăn trở liệu cứ che giấu sự thật với chính những người thân nhất trong nhà có phải là giải pháp tốt? Đến nay đã một năm trôi qua, thằng bé chập chững bước đi đầu tiên, em gái vẫn sống cùng vợ chồng tôi. Hàng ngày ở nhà cơm nước lo cho hai đứa trẻ, còn vợ chồng tôi đi làm.
Tôi cũng hiểu sự thật trước sau cũng phải nói ra, đau xót cũng chỉ một lần rồi mọi chuyện sẽ qua, dù sao đứa bé cũng không có tội tình gì, nó phải được hưởng tình thương yêu của tất cả họ hàng ruột thịt. Tôi không biết khi nào mẹ vợ có thể cho mọi người biết hết sự thật. Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)