Lúc này trách móc cũng chẳng giải quyết được gì, dù sao đã xảy ra rồi và hiện tại hai mẹ con khỏe mạnh cũng là niềm vui rất lớn. Hỏi thăm gia đình nhà bố đứa trẻ, chúng tôi đến và gặp được cậu ta cùng bố mẹ cậu. Sau khi trình bày quan điểm và tìm hướng giải quyết tốt nhất cho thằng bé, thật bất ngờ, những gì nhận được chỉ là sự chối bỏ trách nhiệm, chối bỏ quyền làm cha, làm ông bà nội. Có lẽ họ sợ liên lụy đến thanh danh, nghề nghiệp. Họ có nghĩ chỉ cần một cái đơn của em gái tôi là con họ sẽ phải cởi bỏ bộ cảnh phục mà bước ra khỏi ngành?
Chúng tôi không làm như vậy mà sau khi gặp, với tôi họ không đáng để phải mất thời giờ. Bàn bạc mọi chuyện, vợ chồng tôi đi cảm ơn bác sĩ, mọi người và đón hai mẹ con em lên ở với vợ chồng tôi. Đứa bé được khai sinh và tôi đã đóng vai trò là bố trong giấy khai sinh, còn vợ tôi là mẹ. Lúc này chỉ có vợ chồng tôi biết chuyện và theo như lời vợ tôi thì không thể cho gia đình nhà vợ biết được, bởi nơi gia đình vợ sống là một làng quê mà ở đó vẫn còn tồn tại những định kiến, nếu chuyện đó vỡ lở ra sẽ ảnh hưởng lớn đến đời sống tinh thần, lễ giáo gia phong. Quan trọng hơn bố vợ tôi bình thường đã uống rượu rất nhiều, sợ nếu xảy ra chuyện này ông sẽ càng uống nhiều hơn rồi mắng chửi mẹ tôi.