Cuộc đời trớ trêu thay, 3 tháng trước khi về Việt Nam lo công việc kinh doanh, tôi lại gặp một người phụ nữ đáng yêu không kém. Em hơn người yêu tôi ở nước ngoài một tuổi, khuôn mặt xinh xắn, dịu dàng hơn, dáng người cũng đẹp hơn, gia đình lại cơ bản hơn nhiều. Em cũng yêu chiều tôi, thậm chí tôn thờ, thần tượng tôi vì những gì tôi đã làm được. Em nói nguyện theo tôi suốt cuộc đời, không cần biết tôi ra ngoài làm gì em cũng luôn ở nhà chờ đợi tôi, là chỗ dựa vững chắc cho tôi phát triển sự nghiệp. Tôi cũng yêu em.
Tôi so sánh giữa em và bạn gái ở nước ngoài. Bạn gái tuy thông minh hơn hẳn nhưng là mẫu phụ nữ sẵn sàng hy sinh cho gia đình với điều kiện chồng phải yêu và chung thủy, mà tôi thú thực là có trái tim bao la và dễ rung động với phụ nữ. Vì thế, tôi đã suy nghĩ lại, muốn cưới người mới gặp hơn là bạn gái. Tôi xác định khi quay sang học sẽ chia tay với bạn gái để về cưới em, một người vợ thảo hiền và thùy mị.
Ra nước ngoài tiếp tục việc học và kinh doanh, tôi định nói lời chia tay mà không sao làm được. Tôi phát hiện mình vẫn yêu bạn gái, nhớ những lúc cô ấy quan tâm, chăm sóc cho tôi, nhớ những lúc bên nhau cô ấy trêu đùa dí dỏm và hiểu ý tôi, sự thông minh rất đáng yêu. Tôi cũng nhớ cả sự dịu dàng, thùy mị mà người mới quen ở Việt Nam dành cho mình. Mặc dù tôi thực sự muốn lấy em ở Việt Nam, nhưng không đành lòng bỏ bạn gái ở nước ngoài.