Em phải nằm nghỉ ngơi một tuần, trong thời gian này anh lên mạng tìm các món ăn và những điều kiêng cữ, nấu cho em ăn và phục vụ em. Điều ấy thực sự làm em cảm động, nhưng ngay sau khi em khỏe, anh lại vùi đầu vào các bộ phim trên mạng, mặc cho em cần dùng máy tính để học và sửa luận văn.
Em tâm sự về định hướng công việc của anh, hỏi anh thích học gì và muốn làm gì để đi học và có kế hoạch làm việc, anh ậm ừ cho qua và cáu gắt, thậm chí xúc phạm em. Em chỉ làm sai việc nhỏ nhặt là mua một ít hoa quả về ăn trong khi ở nhà vẫn còn chuối mà anh chửi em thậm tệ. Có lần anh nói, đằng nào chúng ta cũng chưa đăng ký kết hôn, nếu em không chịu được thì đường ai nấy đi. Thật lòng, em đau đớn rất nhiều, nỗi đau tinh thần quá lớn như dao cứa vào ruột gan. Hóa ra, anh chần chừ việc đăng ký kết hôn là có chủ định.
Em rất thương anh vì không có việc làm ổn định mà mọi người coi thường, khinh rẻ. Chỉ mong động viên anh cố gắng có kế hoạch để tìm một công việc ổn định nhưng có lẽ anh đã quen với việc ỷ lại vào anh trai, tiêu tiền của anh ấy 8 năm nay rồi mà không định làm gì. Em không biết có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này hay dừng lại.
Nếu dừng lại gia đình em sẽ không chịu được tai tiếng từ dư luận xã hội vì em là con cả, lại là đứa học hành tử tế. Em đã nhiều lần nghĩ hay bỏ đi một nơi thật xa, xin lại việc làm và quên hết mọi chuyện? Nhà em bây giờ chỉ còn mẹ và em trai, mặc dù em trai đã đi làm nhưng cứ nghĩ đến mẹ ở nhà là em trào nước mắt. Mẹ vì chị em em mà cực khổ quá nhiều, một mình nuôi hai chị em ăn học nên người.