Khi tôi tỉnh dậy mọi chuyện đã muộn. Anh hứa sẽ chịu trách nhiệm và bên tôi cả đời dù có chuyện gì đi nữa. Lần đầu tiên của tôi kết thúc với cơn đau tê người. Tôi không phải người dễ dãi, bằng chứng là ngày còn đi học cũng có mối tình học trò dài một năm, chỉ dừng ở những cái nắm tay, không bao giờ hơn. Chẳng hiểu sao tôi luôn mù quáng tin và nghe theo anh, chẳng mảy may nghi ngờ kể từ những ngày đầu gặp gỡ; cho tới giờ vẫn thế. Tôi biết mình ngu dại nhưng không hiểu sao lý trí chẳng bao giờ kháng cự lại được. Chỉ duy nhất với mình anh là vậy, với người khác tôi rất quyết đoán, đúng mực.
Kinh nghiệm giới tính của tôi bằng không do tôi lớn lên ở quê từ nhỏ, không tiếp xúc với internet hay báo đài gì nhiều. Kỷ niệm yêu nhau một năm, tôi có thai. Việc ấy quá sức đáng sợ với một đứa con gái mới chưa đầy 20 như tôi. Anh thuyết phục tôi bỏ đi mầm sống trong bụng vì khi ấy tôi còn chưa chín chắn, anh cũng chưa có việc ổn định. Anh hứa sẽ cưới tôi, không bao giờ bỏ tôi, sẽ chịu trách nhiệm cả đời. Tôi khi ấy chỉ dám nghĩ đến những lời dị nghị của mọi người, và sợ hãi nên nghe theo anh.
Ngày mùng 8/3 năm ấy, trong khi người ta đi chơi tung tăng vui vẻ với nhau, tôi được anh đưa đi phá thai. Tôi không dám thể hiện ra ngoài với bất cứ ai và cũng không nói cho anh biết rằng mình buồn, nhưng trong trường hợp ấy có ai lại không buồn? Tôi đau khổ, dằn vặt bản thân, cảm giác tội lỗi và tủi thân bám theo đến tận giờ. Trước khi phá vài ngày, anh dỗ tôi cho anh quan hệ một lần. Mãi tôi cũng đồng ý, chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao không thể từ chối anh chuyện gì. Chắc tôi quá yêu nên thành ra mù quáng.