Tôi với anh làm ăn chung được mấy tháng, hai đứa không ai có vốn cả, phải đi vay mượn. Anh lo việc vay, tôi lo bán hàng, đến khi nào có học bổng lần 2 thì chung tiền trả nợ. Lúc có học bổng, anh lấy hết của tôi không còn một xu để trả nợ; còn phần học bổng của anh, anh trả nợ riêng và mang cho em gái. Anh lợi dụng tôi vậy đó!
Những ngày ở bên cạnh anh tôi khổ sở không thể nào tả nổi. Tôi cung phụng anh nhưng có khi nào anh nấu cho tôi một nồi cháo lúc tôi đau ốm đâu. Tôi đến tháng, đau bụng, buồn nôn, anh chẳng hỏi thăm tôi câu nào. Lúc tán tỉnh anh nói cần tôi, lúc đánh tôi thì sao? Chẳng phải có lần anh bóp cổ vì tôi khóc xin anh trả tiền cho mình đó sao. Thật nực cười, có ai lại đi xin tên cướp trả tiền cho mình chứ.
Tôi tiết kiệm, chịu khổ để anh có tiền lo cho em gái, để anh học bằng lái xe, gửi tiền về cho mẹ mua đất, đưa bố anh sang nước ngoài làm việc, anh có biết để được như bây giờ anh từng làm tôi rơi nước mắt bao nhiêu không? Tôi có nên hận anh? Tôi nhẫn nhịn vì tin rằng trên đời này có quả báo. Liệu anh có phút giây nào hối hận không?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)