Có một người anh mới quen tán tỉnh, em đồng ý hẹn hò cùng anh, chỉ được vài buổi hẹn bắt đầu thấy chán, mặc dù anh rất tình cảm, có vẻ thật lòng. Em thấy không nên kéo dài mối quan hệ này vì càng kéo dài càng thêm mệt mỏi, tổn thương. Em quyết định nói rõ với anh ấy và mong muốn vẫn xem nhau là bạn bè. Sau lần đó, em tự thấy mình thật tàn nhẫn, ghét bản thân lắm. Em thấy mình thật đáng sợ, ghét những kẻ lừa tình, phụ bạc… vậy mà lại nằm trong số đó. Em tự nhủ thầm không nên yêu đương gì nữa, cứ tiếp tục cuộc sống độc thân vui tính này là tốt nhất.
Rồi em gặp anh, một người khiến em thầm ngưỡng mộ. Em nghĩ về anh thật nhiều, nhớ anh cũng nhiều, vui buồn theo anh, tâm trạng em dường như không còn là của em nữa rồi, nó bị anh ảnh hưởng. Em thích anh đến điên cuồng, nghĩ về một ngày nào đó anh thốt lên lời yêu, chắc chắn em sẽ gật đầu không ngần ngại và chạy đến ôm anh thật chặt, em sẽ khóc thật to vì vui sướng. Nhưng em lại sợ đó chỉ là tình cảm nhất thời, phải chăng em đang ngộ nhận giữa tình yêu và sự ngưỡng mộ? Em từng suy nghĩ nếu mình yêu nhau thì sao?
Lý trí nói em và anh không hợp nhau, em trẻ con, thích tự do và nổi loạn; anh sâu sắc, hơi gia trưởng và thích mẫu con gái có suy nghĩ chuẩn mực, biết lo cho gia đình. Anh người miền Trung còn em là con gái miền Tây, tôn giáo cũng khác…, nói chung mình không hợp, em cũng không có ý định sẽ thay đổi cách sống và sở thích vì anh, còn anh cái tôi quá lớn chắc cũng không nhường nhịn em đâu. Thế mà sao em lại nhớ, hy vọng?