Cám ơn anh đã cho em những tháng ngày hạnh phúc dù không phải dài nhưng cũng xem như một nửa cuộc đời mình, được biết đến cuộc sống vợ chồng, được gọi tiếng “chồng” và tiếng “mẹ” dù đó là mẹ chồng. Tiếng “mẹ” duy nhất mà trước giờ, kể từ khi biết nói em chưa từng gọi ai ngoài mẹ.
Anh có thể rũ bỏ tất cả kỷ niệm 9 năm một cách nhẹ nhàng và viên mãn, không bận lòng, không tiếc nuối, không vấn vương trong khi em vẫn khắc khoải từng đêm, từng hình ảnh vẫn hiện về như chỉ mới hôm qua. Em biết, nuối tiếc vẫn vô vọng vì anh không bao giờ quay trở lại khi đã quyết định từ bỏ.
Chẳng ai cấm được người ta vui buồn, sao em vẫn dại dột sầu thương và đau khổ hoài. Em luôn ước ao sau mỗi đêm chìm vào giấc ngủ, tỉnh dậy em sẽ là con người khác, không nhớ gì về quá khứ, sống một cuộc đời vô tư như khi chưa từng yêu, chưa từng gặp hay chưa từng sống với anh nhưng không thể. Đến bao giờ em mới làm được điều đó đây, điều mà anh làm rất dễ dàng, vì đơn giản anh không còn yêu, không còn tình cảm nữa.
Em không tin rằng 9 năm qua mình sống với nhau, chỉ vì một lỗi lầm do em gây ra đã cuốn phăng tất cả, xóa sạch trong lòng anh dễ dàng như thế. Trong khi đó, dù anh có xua đuổi, hắt hủi, coi thường, em vẫn không hề một chút hận, một chút ghét anh.