Đó là vì đâu? Chắc cũng tại con quá ích kỷ không đặt niềm tin vào ba má. Con ân hận lắm, hai mươi mấy tuổi đầu mà chưa làm được gì cho ba má hài lòng, hai mấy tuổi rồi mà không một bóng bạn bè.
Cuộc sống đó đã biến con thành người cô độc, lập dị so với mọi người xung quanh, họ nhìn con với ánh mắt lạ lẫm và miệt thị. Con đã rất cố gắng phấn đấu trên con đường học tập nhưng con lại mất đi niềm tin của ba má, thứ mà người ta gọi là hy vọng ở con cái. Con đã đánh rơi nó từ lúc nào trên quãng đời này mất rồi ba má ạ.
Một mình ngồi trong đêm khẽ nhìn những ngón tay và đếm bản thân mình có bao nhiêu bạn, thực sự nó rất ít ỏi, con đã hét lên cuộc đời thật bất công. Nhưng con lại tìm được niềm vui trong môi trường học tập, bên cạnh một vài người bạn của con còn có những thầy cô người đi gieo những hạt giống tâm hồn luôn an ủi và quý mến con.
Tuy nhiên, con vẫn thèm khát hơi ấm được gọi là tình thuơng từ cha mẹ. Nhìn những đứa bạn khác mà con uớc ao được làm con của gia đình họ một lần. Đơn giản chỉ là ảo tưởng.
Ngồi xem bộ phim đứa trẻ đặc biệt mà con đã tự nghĩ bộ phim đó như dành riêng cho mình, nhưng cái kết có giống như trong phim hay không thì con không thể đoán được. Phim với thực khác nhau nhiều lắm, nhưng con vẫn hy vọng, hy vọng nhiều để rồi không biết nhận được gì không?