Mặc dù vậy, con cũng không trách ba má đâu. Con chỉ mong ba má hãy hiểu cho con, bởi để thay đổi được tính nết thì đâu phải ngày một ngày hai, đó phải là cả một quá trình rèn giũa và trau dồi, thậm trí đánh đổi cả cuộc đời cũng không thể nào thay đổi được ấy chứ.
Ba má có biết không? Nhiều lúc con ngồi một mình mà khóc trong yên lặng, con rất muốn cố gắng để có thể làm vui lòng ba má. Nhưng sự nỗ lực đó đều trở nên vô vọng khi con càng cố càng không thể hài lòng được ba má. Con nói em cũng chỉ vì tốt cho em chứ con cũng đâu có ác ý gì. Con cũng có khoảng thời gian trải qua như em nên con không muốn em phải lãng phí như con. Con đã hối hận khi bỏ qua quãng thời gian quý giá ấy.
Nhưng ai ngờ, con càng muốn giúp em thì em lại càng ghét con, em gọi con bằng nó, rồi thằng… Ba má thấy vậy thì chửi con không dạy được thì đừng, bản thân em cũng lớp 8 chắc cũng có chút suy nghĩ riêng tư rồi.
Con cảm thấy rất tủi thân, nhiều lúc con muốn tìm một ai đó tâm sự, chia sẻ nhưng tìm mãi con cũng chẳng thể tìm ra. Con tự trách tại sao con không thể làm được gì khiến ba má hài lòng, thay những lời nói cay nghiệt của ba má bằng những lời khen ngợi hay động viên khích lệ.
Đó cũng chính là lý do đã khiến con thành người như vậy, khó tính hơn, cằn nhằn hơn hay đôi lúc hùng hổ hơn. Thực sự con chán ngấy với cái kiểu đó rồi. Nhiều khi con muốn dẫn một ai đó về nhà để ra mắt ba má, hay dẫn bạn bè về chơi nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi.