Ngày tôi phát hiện mình mang thai được 2 tuần, anh tỏ ra rất lo lắng. Anh bảo lúc này mà ly hôn thì anh sẽ không được nuôi con gái. Còn nếu giữ lại anh sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi, anh sợ mẹ anh sẽ khó chấp nhận tôi sau này và bên gia đình tôi cũng không thể nào chấp nhận. Anh khuyên tôi nên bỏ đi cái thai vì tương lai của hai đứa.
Tôi đồng ý với anh mặc dù đau đớn vô cùng. Tôi đến bệnh viện bỏ thai nhưng cũng từ đó tôi phải sống trong ám ảnh và sợ hãi. Tôi mang nỗi đau khổ của mình trút lên anh. Tôi quản lý, kiểm soát anh khá chặt, tôi muốn biết anh đi đâu, làm gì mỗi ngày còn anh thì miễn cưỡng để dung hòa với tôi. Anh hứa sẽ không lừa dối tôi thêm lần nào nữa, sẽ nhanh chóng khiến mọi việc rõ ràng để anh được công khai ở bên tôi.
Anh hứa rất nhiều nhưng rồi anh cũng làm tôi buồn nhiều. Anh giấu tôi hằng ngày gọi điện thoại về quê nói chuyện với vợ và con gái. Anh viện cớ này nọ để về thăm nhà và mỗi lần như thế đều tắt điện thoại trốn tôi, anh xóa hết mọi thứ có trong điện thoại hay máy tính có liên quan đến tôi. Tôi buồn anh nhưng tự hiểu mình cũng đâu có quyền gì mà đòi hỏi ở anh điều gì. Còn anh thì lúc nào cũng phủ nhận, anh nói rằng anh đang làm tất cả vì con gái, anh không thể ly hôn ngay bây giờ vì con anh chưa được 2 tuổi. Tôi lại phải im lặng chờ đợi anh vô điều kiện.